Người dịch: Whistle

“Hơn nữa…”

Trương Dao ánh mắt lạnh lẽo, nói:

“Chúng ta đi tìm Hồng sư thúc, ông ấy đang ở ngoài thành, giúp đỡ Hình Ngũ, với thực lực của Hồng sư thúc, cho dù không giết được họ Chu kia, cũng có thể dạy cho hắn ta một bài học.”

“Hồng sư thúc…” Tiểu Thất khẽ động, như thể có chút sợ hãi, sau đó y gật đầu:

“Cũng được.”

“Ta sẽ điều tra xem bên cạnh họ Chu kia có những ai, sau đó, chúng ta sẽ bắt bọn họ uy hiếp Chu Giáp, khiến cho hắn ta không được yên ổn.”

“Ừm…”

Ôn Trọng nhặt túi lớn lên, kiểm tra Nguyên Tinh bên trong, thở phào nhẹ nhõm, định báo cáo với Chu Giáp, liền thấy ánh mắt đối phương u ám.

“Quả nhiên!”

Chu Giáp ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đám người Chính Khí đường bỏ chạy, lẩm bẩm:

“Diệt cỏ phải tận gốc.”

“Mọi người thu dọn đi.”

Chu Giáp phất tay với bọn họ, sải bước rời đi:

“Ta ra ngoài một lát.”

Ngoài thành.

Trong rừng rậm.

Lôi Tù mặc nhuyễn giáp, tay cầm Lôi Đao, vẻ mặt hung dữ.

Y kéo một cô gái toàn thân đầy máu từ phía sau ra, đặt Lôi Đao lên cổ cô gái, nhìn vào rừng rậm, hét lớn:

“Hình Ngũ!”

“Chẳng phải ngươi thích cứu người sao? Con ả họ Trương này chính là người mà ngươi cứu từ Hoàn Thái các, bây giờ thì sao?”

Lôi Tù ngửa mặt lên trời cười lớn, giọng điệu mỉa mai:

“Tất cả mọi người đều biết, ngươi đã “gian díu” với vợ con người khác, giết người, vu oan giá họa, muốn chiếm đoạt tài sản Trương gia, quả nhiên là danh tiếng lừng lẫy!”

“Ngươi vất vả cứu người.”

“Kết quả, Trương phu nhân tự sát!”

“Ngươi đoán xem, con gái của bà ta sẽ thế nào?”

Gió lạnh thổi trong rừng rậm, không ai trả lời.

“Phập!”

Lôi Tù vung đao, đầu cô gái rơi xuống đất, mái tóc rối tung, đôi mắt vô hồn nhìn trời, máu tươi từ cổ phun ra.

Lôi Tù ném thi thể không đầu xuống đất, hét lớn:

“Người mà Lôi Tù ta muốn giết, không ai có thể cứu được, ta không chỉ giết người, mà còn giết trước mặt ngươi, Hình Ngũ!”

“Ta muốn cho ngươi biết, “người tốt không được báo đáp” là gì!”

“Ở thế giới này mà muốn “quang minh lỗi lạc”? Ngươi đang đùa ta sao?”

“Lôi Tù!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong rừng:

“Ngươi đáng chết!”

“Ngươi đáng chết!!!”

Tiếng gầm như sấm sét, kiếm quang như chớp, xuyên qua từng cây đại thụ, mang theo lửa giận vô tận, chém về phía Lôi Tù.

“Lên!”

Theo tiếng quát lớn, những người đã mai phục xung quanh đồng loạt xông lên.

Trong nháy mắt.

Đao quang kiếm ảnh tung hoành, nỏ, mũi tên bay vun vút, tấn công Hình Ngũ.

“Cút!”

Hình Ngũ gầm lên, kiếm quang giống như cầu vồng, quét ngang bốn phương tám hướng, kiếm quang cuồng bạo, khủng bố đi đến đâu, kiếm gãy, đao đứt, người bay tứ tung.

Đối mặt với cao thủ Hắc Thiết dốc toàn lực, Phàm Giai bình thường gần như không có sức phản kháng.

“Keng!”

Kiếm kêu vang.

Kiếm khí vô hình từ bên cạnh ập đến, Trần Oanh nhân kiếm hợp nhất, mượn sức mạnh của Huyền Binh Hắc Thiết, tấn công Hình Ngũ.

Kiếm pháp âm độc, hung ác!

“Rầm!”

Lôi Tù dậm chân, mặt đất rung chuyển, y cũng mượn lực, bay lên, Lôi Đao, Huyền Binh Hắc Thiết, xé toạc không gian, mang theo lôi điện, chém xuống đầu Hình Ngũ.

Adam, người ăn mặc như thư sinh xuất hiện ở phía xa, gã ta mặt mày nghiêm túc, tay cầm một cây gậy ngắn bằng ngọc, chỉ vào Hình Ngũ.

Chậm chạp!

Chấn nhiếp!

Hãm địa!

Adam là một pháp sư tinh thông pháp thuật của thế giới Phí Mục, hơn nữa, tu vi của gã ta đã là thập phẩm, Nguyên Lực dẫn động thiên địa chi lực, kích hoạt pháp thuật.

Tuy rằng không thể nào uy hiếp tính mạng của Hắc Thiết, nhưng cũng đủ để tạo ra ảnh hưởng nhất định.

Đặc biệt là khi Hắc Thiết này bị thương.

“Thủ Chính!”

Đối mặt với đòn tấn công đã được chuẩn bị kỹ càng của mấy người, Hình Ngũ mặt mày trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm, kiếm khí hùng hậu, ổn thủ một phương.

“Keng keng…cạch cạch…”

Đao quang kiếm ảnh tung hoành, sát khí bùng nổ.

“Tru Tà!”

Kiếm quang cuồng bạo, giống như long hổ gầm rú, mang theo sức mạnh chấn động lòng người, xé rách pháp thuật của Adam, phản kích Lôi Tù, Trần Oanh.

“Thiên địa hữu chính khí!”

“Hàng Ma!”

“Ầm!”

Tiếng hét đầy chính khí vang lên, kiếm quang ầm ầm, kình khí bùng nổ.

Lôi Tù, Trần Oanh biến sắc, vội vàng lùi lại.

Không ai ngờ đến, Hình Ngũ đã bị thương nặng, thực lực suy yếu, vậy mà vẫn có thể bộc phát uy lực mạnh mẽ như vậy.

“Muốn đi sao?”

Tóc Hình Ngũ rối tung, quần áo rách nát, có thể nhìn thấy từng vết thương, ông ta trừng mắt nhìn Lôi Tù, kiếm quang khóa chặt y:

“Chết đi!”

Căm hận, sát khí, khiến cho kiếm quang lại càng thêm sáng chói.

Lôi Tù mặt mày trắng bệch, lần đầu tiên cảm thấy cái chết gần mình như vậy, Lôi Đao run rẩy, y gần như không thể nào nắm chặt.

Lôi Tù vội vàng hét lớn:

“Trần trưởng lão, cứu ta!”

“Vèo!”

Vô hình, vô ảnh, nhưng lại có âm thanh, một luồng kiếm ý từ xa chỉ vào Hình Ngũ.

“Dừng tay!”

Trần trưởng lão ra tay kịp thời, chặn đứng sát khí của Hình Ngũ, nhưng trong lòng lại tiếc nuối.

Nếu như Lôi Tù có thể kiên trì thêm một chút, ông ta sẽ nhân cơ hội ra tay, Trần trưởng lão có chín phần nắm chắc có thể giết chết Hình Ngũ.

Đáng tiếc…

Lôi Tù vẫn còn quá trẻ, tâm tính chưa đủ vững vàng, rõ ràng vẫn chưa đến “bước đường cùng”, nhưng đã mất hết dũng khí, nếu như ông ta không ra tay, e rằng Lôi Tù thực sự sẽ chết.

“Keng keng…cạch cạch…”

“Phập!”

Vô Hình Kiếm lướt qua người Hình Ngũ, chém vào bụng ông ta, nhưng đòn phản công của đối phương lại khiến Trần trưởng lão phải lùi lại, trơ mắt nhìn Hình Ngũ chạy vào rừng.

“Đuổi theo!”

Trần trưởng lão phất tay, sau đó chặn Trần Oanh, Lôi Tù lại:

“Hai người đừng đến gần, cẩn thận Hình Ngũ liều mạng phản công, ép một cao thủ Hắc Thiết đến đường cùng, không ai biết ông ta sẽ làm gì.”

Lôi Tù mặt mày trắng bệch.

Y có chút hối hận vì hành động vừa rồi, cuối cùng vẫn là do thực lực còn kém, bị dọa sợ.

“Không cần phải tự trách.”

Trần trưởng lão nhìn sắc mặt Lôi Tù, cười nói:

“Với thực lực của hai người, có thể toàn mạng rút lui dưới sự giao đấu của cao thủ Hắc Thiết đã là rất giỏi rồi, dù sao đây không phải là luận bàn, mà là chém giết.”

0.45778 sec| 2412.391 kb